Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

MẤT TÍCH

Ngôi trường nội trú hai tầng hình chữ L hiện ra bề thế cạnh bìa rừng tuy còn đang trong giai đoạn xây dựng ngổn ngang, phía bên kia là khu ủy ban của huyện H' Drai mới thành lập thuộc Kontum. Mặc cho cái nắng gắt giữa trưa hè đang tỏa hơi nóng hừng hực hay cảm giác lâng lâng sau khi dùng vài chai bia cùng gã bạn học trưa nay, V cùng tay quản lý dự án vẫn xông xáo trèo tuốt lên tầng hai vừa đổ bê tông xong để chỉ đạo tay kỹ sư giám sát công trường hoàn thiện nốt những hạng mục còn dang dở, hay sửa chữa lại những chi tiết còn sai sót so với thiết kế để chuẩn bị đối phó với ban thanh tra sở xây dựng của tỉnh trong hai ngày tới. Đây là công trình tâm huyết V nhận phần tư vấn thiết kế và giám sát thi công, công trình trường học nội trú nhằm mang lại con chữ cho con em đồng bào lân cận hay cho các em nhỏ của những gia đình mới di cư vào khu huyện mới này. Gần xong việc, V trực nhớ lại gã bạn học vừa lúc nãy còn thấy gã lang thang khám quá xung quanh, giờ nhìn quẩn quanh không thấy bóng dáng của gã đâu, V cùng tay giám sát công trường nhớn nhác túa ra tìm gã, điện thoại cho gã thì không liên lạc được, V chột dạ nghĩ không lẽ gã mất tích giữa nơi hẻo lánh này.
***
Gã dụi mắt choàng tỉnh, đầu gã chếnh choáng bồng bềnh như trong cơn say, gã lia mắt nhìn xung quanh và hình như thấy mình đang nằm trên ngôi nhà sàn đơn sơ ở một bìa rừng hoang vắng xa lạ, nhìn ra xa phía trước mặt là ánh nắng chiều hoàng hôn vàng ươm lấp loáng len lỏi qua những tàn cây rậm rạp. Mới sáng nay thôi, gã cùng người bạn học đồng hương định cư trên phố núi này đã lâu phóng xe từ Tp Kontum lên tận huyện mới H’Drai xa xôi này, chiếc Ford Everest 4 cầu vòng vèo băng qua những cung đường ngoằn ngoèo quanh co khúc khuỷu , lướt nhanh qua những triền núi, những khu rừng cao su bạt ngàn trùng điệp, những khu vườn cà phê trĩu hạt, những đồi núi nhấp nhô xanh ngát. Tận trưa, sau khi cụng vài chai bia với bạn, gã lang thang vãn cảnh, chờ bạn xong việc rồi về. Quang cảnh hoang vu, lác đác đó đây vài khu nhà cấp bốn của cư dân mới, vài quán nước tồi tàn tạm bợ phục vụ công nhân xây lắp công trường và đường sá. Vì còn e ngại nguồn nước vẫn còn ô nhiễm bởi tàn dư âm ỉ của hàng tấn chất độc hồi chiến tranh để lại mà dân không muốn vào đây sinh sống dù nhà nước có khuyến khích và hỗ trợ. Gã mang máng nhớ lại mình đã tạt vào một quán nước nhỏ ven đường của ông chủ quán người Mường di cư vào phố núi này đã lâu và được ông ta mời vào nhà ông ta tận sâu trong bìa rừng thăm chơi và được ông mời thưởng thức vài hơi rượu cần cay nồng thơm ngát mùi của núi rừng. Giờ ông đã biến mất. Chiếc điện thoại thông minh trở nên vô dụng khi cột sóng trống rỗng ở nơi hẻo lánh này.

Thấp thoáng đằng xa là một cô gái nhỏ nhắn trong trang phục Mường giản dị, áo pắn màu sáng liền với váy sẫm màu, cạp váy màu xanh hoa văn bó thắt vòng eo thon. Gã nghĩ đây chắc là cô con gái của chủ quán người Mường lúc trưa. Cô đi về phía gã, khuôn mặt cô sơn nữ trong trẻo xinh tươi nhưng man mác đượm buồn. Gã chợt ngẩn ngơ, người trào dâng một cảm giác rạo rực mãnh liệt, có phải đây là người con gái gã hay mơ gặp trong những chuyến lang thang trong rừng núi? Đôi khi gã cảm thấy đời mình tẻ nhạt mục ruỗng giữa chốn thị thành, gã lại khoát ba lô rong ruổi đó đây. Nhưng chẳng lẽ hôm nay là ngày định mệnh đưa đẩy gã đến nơi thâm sâu yên tĩnh này mãi mãi. Cô gái ngang qua gã, bàn tay thon vẫy gọi và rẽ vào con đường mòn dẫn vào phía rừng sâu. Gã bật dậy, đôi chân tự động bước theo cô gái như có một ma lực nào đó lôi cuốn dẫn đường. Tiếng lá rừng xào xạc trong từng bước chân, liệu cô sơn nữ ma mị này dẫn gã đi tới đâu, gã dấn bước theo, lòng mơ về động thiên thai bên bờ suối vắng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét