Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

"VÀO TRONG HOANG DÃ"





   Chiếc xe khách 30 chỗ của hãng xe K.H. từ từ lăn bánh đưa tôi về với thiên nhiên, tôi sẽ tạm quên đi thành phố ồn ào đầy khói bụi vài ngày để đi, chỉ một mình tôi, tận hưởng bầu không khí tự do của núi rừng. Dù đã được cảnh báo trước là không nên chọn xe hãng này để đi nhưng tôi vẫn chọn nó vì giá cả và lộ trình thuận tiện. Tôi hơi chột dạ khi nghe gã tài xế và gã phụ xe tán chuyện nhau, rằng tối qua tiếc quá, mồi ngon quá mà Đ.M cho chó ăn chè hết mẹ rồi. Gã tài xế trạc khoảng 45, phải nói là những cú đánh lái của gã làm tay lái mới như tôi ngả mũ thán phục, nó ngang ngửa vói mấy cú vuốt vô lăng của các bác tài già xe buýt trong thành phố. Nhìn thoáng đằng xa những bóng người bên mép lộ, gã tạt vào tạt ra gọn gẽ. Tuyến xe này dù xuất từ bến nhưng không khác những chuyến xe dù đường dài của thập niên 90 là mấy. Tuy nhiên tôi vẫn thấy nó thuận tiện cho nhiều khách dọc đường cần những lộ trình ngắn và vừa. Xe qua nhiều địa danh quen thuộc trên tuyến quốc lộ 1 và quốc lộ 20, suối Tiên, Biên Hòa, ngã ba Trị An, dầu Dây, cầu La Ngà  và đến cây số 125 rẽ vào đường Tà Lài quanh co khúc khuỷu.  Đến nhà xe của hãng, tôi được sang qua một chiếc xe khách 50 chỗ mới toanh cùng gã tài còn rất trẻ nhưng mang dáng vẻ một tay chơi. Tóc gã vuốt keo thẳng đứng, tay xăm rồng phượng bay bướm. Trên chuyến về tôi cũng gặp lại gã tài này. Dáng dấp ăn chơi thế nhưng gã rất chỉnh chu, lương thiện. Gã nói mấy hôm nay rảnh không đi làm người buồn ngứa ngáy tay chân. Gã và tay phụ lái gom từng khách dọc đường dù lộ trình ngắn hay dài, tôi thầm nghĩ biết chừng nào lại vốn chiếc xe vài tỷ mới toanh này, thời buổi này kinh doanh vận tải khó ăn thiệt, tôi nghĩ thế!

      Tôi mang theo chàng kỹ sư Han Castorp trong cuốn Núi Thần của Thomas Mann, đồng hành cùng chàng trong suốt chuyến đi. Tôi thả hồn mình vào những trang văn tuyệt đẹp của ông, ngoài ô cửa là những cánh đồng mì bao la, xa xa là những rặng núi nhấp nhô. Thời gian như ngừng trôi.

    Bắt chuyến đò vượt con sông chắn ngang lối vào khu trung tâm của rừng quốc gia, gã độc hành nhẹ bước, lòng gã nhẹ tênh cùng hơi thở của thiên nhiên. Trước mắt gã là núi rừng bao la, những con đường mòn hun hút dẫn vào rừng sâu. Gã trải nghiệm cảm giác cô đơn và tự do. Sau lưng gã là những chuỗi ngày đơn điệu cuộc của sống thường nhật, là những lo toan vụn vặt tầm thường. Gã không thù ghét và ghê tởm gì hơn là nhận một chức vụ nào đấy, giữ đúng thời gian biểu của ngày, của năm và phải tuân lệnh những kẻ khác. Giờ gã cảm thấy tự do, dẫu là tự do thoáng qua. Gã sống trọn vẹn với núi rừng, cỏ cây, muông thú hoang dã nơi đây, gã cảm nhận cuộc sống bình dị của những viên chức kiểm lâm mẫn cán, của đội cứu hộ động vật hoang dã quý hiếm gần như tuyệt chủng trên thế giới, họ âm thầm sống không bon chen giữa núi rừng bình yên.
  
    Rồi gã sẽ quay trở lại...