Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY!


     BÂY GIỜ  VÀ Ở ĐÂY!

    Thấp thoáng bên hông nhà nó và lũ bạn láng giềng là ngọn đồi thoai thoải xanh ngát trải dài vài cây số, chính giữa là đường tàu uốn lượn mềm mại kéo dài tít tắp gắn liền với tuổi thơ đầy ắp mộng mơ của nó và lũ bạn. Thi thoảng , nó và lũ bạn lùa đàn trâu bò lên ngọn đồi, đàn trâu bò mặc sức tự do tung tăng đi tìm những mảng cỏ xanh, bọn nó cũng thỏa sức tự do bày trò phiêu lưu khám phá ngọn đồi rộng lớn. Nó luồn lách qua những bụi cây dại lẩn trong khoảng rừng mì bao la, men theo lối mòn lên đến tận đỉnh đồi, chiến lợi phẩm trên đường là vài chục đầu đạn đồng thời chiến tranh còn sót lại, là những nhánh chùm ruột chín đỏ tươi, là những chùm dủ dẻ vàng ươm thơm thoang thoảng như mùi con gái tuổi dậy thì. Nó trèo tót lên một cây cao trên đỉnh đồi để đón những làn gió tươi mơn man, để thỏa sức nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Xa xa trước mặt nó là những mái nhà nhấp nhô, là cánh đồng lúa xanh bao la, nó hướng mắt về phía xa như muốn  trông thấy được biển, trên đầu là những khoảng mây xanh lơ lững bồng bềnh tự do trôi về muôn hướng. Tâm trí nó lãng đãng theo khoảng trời rộng trên đầu và vùng thiên nhiên xanh xa ngút phía trước, nó mơ mộng về một ngày nào đó khi lớn lên sẽ được thỏa chí tang bồng.

      Giờ đây khi trở lại ngọn đồi năm xưa, tất cả chỉ còn trong hoài niệm. Gã cố men theo lối mòn lên đỉnh đồi dưới tàn cây bạch đàn hay cây tràm rợp bóng, ánh nắng chiều vàng vọt le lói trong từng kẽ lá, gã tranh thủ hít lấy ngụm không khí tươi nguyên thoảng mùi lá mục phủ đầy dưới chân. Từ trên đỉnh đồi, gã nhìn quanh, gã nhướng mắt chậm chạp về phía xa nhưng không thấy gì ngoài những tán lá bạch đàn trước mặt. Sau bao nhiêu năm học hành làm lụng, gã gầy dựng một đời sống tàm tạm, tầm thường, đơn điệu và tẻ nhạt nơi phố thị với những mộng mơ tan vỡ, nhớ quê gã lại về. Làng quê thì mênh mông, nhưng giờ đây làng quê vắng hơi người. Ngọn đồi năm xưa giờ đây lác đác vài khu nghĩa trang gia đình, nơi đó có Ba gã, có ông gã hay họ hàng tổ tiên của gã đang yên nghỉ cùng với cát bụi. Một ngày nào đó gã cũng sẽ về lại và lưu trú vĩnh viễn nơi chốn này.

     Bây giờ và ở đây, mũi tên tàn nhẫn mang tên thời gian cứ lao vun vút về phía trước. Gã cố lao theo guồng quay của thời đại, thích nghi với nỗi cô đơn giữa phố thị, với áp lực công việc bàn giấy, với cơ chế quan liêu, với suy thoái môi trường và những nỗi bất an toàn khắp…Gã là người họa sĩ nghiệp dư tự vẽ bức tranh cho chính đời mình, không ai khác. Gã mơ về một ngày được lên những chuyến tàu làm bạn đồng hành với Paul Theroux nhìn ngắm đời sống của thế gian, hay ngồi sau tay lái của Dean Moriarty và Sal Paradise lướt êm trên đường băng qua những triền núi và thỏa sức hòa mình vào điệu nhạc Mambo, Jambo sôi động ở xứ Mexico xa xôi.

     Ở đây và bây giờ!