Một buổi sáng giữa tuần êm ả nắng nóng, tôi và đứa em họ ghé nhà một người bạn thăm chơi và nhờ bạn chở xuống Đồng Nai tham quan kho thủ công mỹ nghệ. Khu vườn ven sông nhà bạn cây cối xanh tươi mát mẻ, hàng rào bằng tre mới được tu sửa trông thật đẹp mắt, gió bên sông thi thoảng thổi vào vườn xua đi cái nóng bức của mùa hè đang đến. Rải rác trong khu vườn là những chậu gốm được sắp đặt thật tinh tế và thẩm mỹ, khu vườn tĩnh lặng bên sông ôm ấp hơi thở nhẹ nhàng của gió, đượm vị thiền của những bậc chân tu, một khu vườn mơ ước của biết bao kẻ tha hương vào thành phố này lập nghiệp. Lộc (tên người em họ của tôi) vừa mới xin nghỉ công ty để tìm một hướng đi mới trong công việc mưu sinh hàng ngày, tôi cũng không biết chắc cú rẽ ấy đúng hay sai nhưng đó là một quyết định dứt khoát hòng giải thoát cái công việc quen thuộc nhàm chán của văn phòng sau mười mấy năm gắn bó. Tôi cũng đang mắc kẹt trong thế giới ấy, không biết khi nào được giải thoát đây, một môi trường ổn định với thu nhập tốt giống như cái bẫy ngọt ngào bào mòn sức khỏe tinh thần ngày qua ngày của biết bao kẻ làm thuê chuyên nghiệp, trong đó có tôi.
H, người bạn mà tôi đang nhắc tới là một chủ doanh nghiệp
tư nhân chuyên kinh doanh hàng thủ công mỹ nghệ rất thành công. Triết lý kinh
doanh của bạn là hai chữ hiệu quả mà không chạy theo trào lưu mở rộng chuỗi ồ ạt
hiện nay. Tôi luôn nhìn vào những suy nghĩ và hành động tích cực của bạn để làm
mới tâm trí mình. Ngoài thời gian dành cho việc kinh doanh, H luôn tích cực
rèn luyện sức khỏe thể chất và dành nhiều thời gian cho gia đình. Những cú hít
xà mạnh mẽ, những bước chạy dẻo dai trên những đường đua maraton khoe vóc dáng
cường tráng như trai đôi mươi, hình ảnh tươi trẻ ấy như tiếp thêm động lực cho
tôi và những người bạn khác ý chí rèn luyện thể thao hòng tìm lại sức trẻ đang
dần xuống dốc của tuổi trung niên.
Con đường từ khu ngoại ô thành phố đến khu công nghiệp có
kho xưởng của bạn tấp nập xe cộ, giao thông phức tạp đầy rủi ro, đây là cung đường
đi qua ba tỉnh miền Đông (Bình Dương, Đồng Nai và Sài Gòn) sầm uất. Xe lướt êm
qua những tòa nhà cao tầng nguy nga, những đại siêu thị, những nhà máy xí nghiệp,
những mái nhà cấp bốn lô nhô, những gầm cầu hôi hám có những gã thanh niên hút
chích ăn xin lượn lờ. Trên đường về, một tai nạn giao thông chết người hiện ra
trước mặt, một chiếc xe máy có lẽ của một người công nhân xấu số bị cuốn vào chiếc xe tải cạnh ngã tư khi bất cẩn rẽ trái vào khu công nghiệp gần đó, cái chết rập rình trên đường mỗi ngày, nhẹ tênh!
Trưa, H sắp xếp một cuộc gặp gỡ nhỏ mà ở đó tôi và Lộc có
cơ hội gặp vài người bạn mới và cũ. Đó là anh S và Vỹ, cả hai là kiến trúc sư
kiên giảng viên trường Đại học SPKT gần đó; là Hoàng, tôi thấy chức danh là phó tổng
giám đốc của một công ty trang trí nội thất trên thẻ nhân viên màu cam mà anh
ta đang đeo trên cổ! Rồi đó là N, một nữ doanh nhân chuyên kinh doanh xe tải Nhật;
là V, một cô gái tươi trẻ kinh doanh hàng trang trí nội thất nhà hàng khách sạn. Một nhóm nhỏ nhưng nghề nghiệp đa dạng, họ là những
người tài năng và trụ vững vàng ở thành phố đầy cạnh tranh phức tạp này. Tôi
quan sát và học ở họ sự bản lĩnh, sự sôi nổi của tuổi trẻ. Những đề tài bàn luận
nhẹ nhàng vui vẻ về phong tục đời sống
hiện đại, về những mối quan hệ, về kiến trúc. V có giọng nói lôi cuốn chuẩn Hà
Nội và có lẽ là mẫu con gái hiện đại tài năng và phóng
khoáng. Tôi hầu như lắng nghe các bạn chuyện trò vui vẻ, thi thoảng cũng góp vui vài lời đơn giản. Nhẹ
nhàng bình dị thôi, để đời sống cứ trôi.
Rồi chiều buông, nắng gắt vẫn trút vào ban công hướng tây của
tầng hai, nơi tôi hay ngồi thư giãn, uống cà phê, nghe nhạc hay đọc vài trang sách. Cuốn
Deep Work (tựa Tiếng Việt là làm ra làm chơi ra chơi) thật lôi cuốn của Cal
NewPort, một chuyên gia công nghệ thông tin kiêm giảng viên đại học ở Mỹ. Tôi tìm
được sự đồng điệu với ông, hẳn rồi, vì tôi đang làm công việc chuyên môn liên
quan với nghề của ông. Làm việc chuyên tâm, làm việc sâu, tránh bị ảnh hưởng của
những thứ hời hợt khác chắc chắn sẽ mang lại hiệu quả. Tôi quá quen thuộc với
hình ảnh những người nhân viên đa nhiệm ở giới văn phòng, họ trông thật bận rộn
làm sao, đó là người tai đeo headphone đang tham gia những cuộc họp Zoom, tay cặp
cụi với màn hình Teams chát đang nhấp nháy liên tục, mắt lia qua lia lại trên
màn hình với nhiều cửa sổ Email/PowerPoint, thi thoảng lia mắt qua chiếc điện
thoại thông minh đang nhấp nháy Zalo/facebook. Ở đây, ông đi ngược với trào lưu
kết nối ấy. Tôi cũng là một tín đồ của Thoreau, tác giả cuốn The Walden – Một
mình sống trong rừng. Có đôi
khi tôi thấy mình lạc lõng giữa đời sống thành thị xô bồ này, ngày qua ngày trốn
vào cái chốn nhỏ riêng tư của mình, phiêu lưu vào thế giới ngôn từ để tìm niềm
vui hay gặm nhấm nỗi buồn trong đó, thế là hạnh phúc rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét