Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2020

Cái giếng quê



Tôi nghĩ ai xa quê cũng có nhiều hồi ức, hoài niệm về nơi chốn, đồ vật và con người gắn bó thân thương vương vấn thuở còn thơ; đó là những hàng rào hoa dâm bụt đỏ rực trước sân, là hàng tre dài xào xạc mỗi khi chiều về, là những mối tình vụng dại tuổi học trò...Còn tôi thì nhớ hoài cái giếng quê sau nhà, nơi gom cả một bầu trời thương nhớ về những năm đầu đời nghèo khó nhưng đẹp đẽ của tuổi thơ.

Kỷ niệm về nó thì mênh mông đong đầy. Lúc ba tuổi, hai anh em tôi suýt chết khi nhảy tung hứng giữa cái nong đậy giếng, quả là một trò chơi mạo hiểm cảm giác cao khi chờ ba mẹ làm đồng về, cái nong phơi lúa hồi đó ông nội tôi làm bằng tre ngâm nên rất dẻo dai, nếu không thì ùm ùm rồi xong... Thế rồi ông nội tôi tốn khá nhiều lúa để xây thành giếng ngay sau đó. Hồi đó, ông chú tôi cua được thím làng bên rất xinh, vì xinh nên thím nổi tiếng và được nhiều chú ve vãn, ông nội tôi không ưng vì nghĩ thím không nết na! Ông chú tôi dọa tự tử nếu không cưới được thím làng bên xinh đẹp ấy. Vào một đêm trăng non, sau một tiếng ÙM vang như tiếng bom gần giếng, ông chú tôi mất tích. Cả nhà toáng lên tưởng ông chú tôi tự tử vì tình, ông chú có kinh nghiệm leo giếng được mời đến, lặn ngụp một hồi vớt được hòn đá ong vô tội, ông nội tôi qua cơn đau tim và sau đó thì tình yêu được xe duyên trong nụ cười hớn hở của ông chú tôi. Còn nữa, vào những sáng mùa đông lạnh căm căm, hai anh em tôi nạnh nhau không ai chịu xách nước từ giếng vào ảng sành sau nhà. Rồi những đêm trăng mờ mờ các cô tôi hay khỏa thân tắm đêm cho mát. Bọn trẻ ranh chúng tôi trong khi chơi trốn tìm len lén nhìn trộm từ những lùm chuối, bụi cây. Tiếng nước giếng rào rạt xối giữa đêm khuya, như xối vào tâm hồn non nớt của chúng tôi những dòng cảm xúc mát lành, tưng tức...

Cái giếng quê của tôi giờ rêu phong phủ đầy, những bụi chuối xanh ngày xưa đã mục nát và ngủ êm dưới lòng đất quê. Hiện thực là ở đâu, nó là một khoảng quá khứ dài đã in dấu sâu xa trong tiềm thức, hay mãi mãi là lời hứa hão huyền chờ ngày trở về? Tiềm thức đẹp đẽ ấy sẽ theo tôi mãi, đến khi nào lời hứa trở về thành hiện thực, tôi sẽ về tỉa tót lại hàng rào hoa dâm bụt, tỉa tót lại cái giếng quê, tỉa tót lại đời mình, khơi lại những giọt nướt mát lành dưới lòng giếng và trong lòng mình nữa.

Hình: cái giếng quê Quảng Ngãi của tôi hiện tại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét