Một sự kiện chàng thanh niên người Anh tử nạn khi chinh phục ngọn Fansipan hùng vĩ đang được cư dân mạng bình luận xôn xao. Họ phán xét chàng phượt thủ thiếu kinh nghiệm leo núi, hay chàng đã chủ quan nên tự gây tai họa. Nhưng đây là một phượt thủ chuyên nghiệp với một niềm đam mê chinh phục cháy bỏng. Có một lời bình nhỏ của một bạn mà tôi thấy rất tâm đắc: "Anh ta có niềm đam mê riêng của anh ấy, anh ta đã sống và có thể chọn cái chết cho niềm đam mê đó, còn lại số đông chúng ta chỉ tồn tại mà thôi".
Sống hay tồn tại? Một câu hỏi hay là một nhân sinh quan trong đời thực?
Tôi thấy hàng ngày từng rừng người như dòng sông vội vã chảy vào thành phố, rồi tản dần vào những tòa nhà cao tầng bịt bùng. Những chiếc thang máy vô hồn như cái lưỡi của những con quái vật nuốt trọn từng người, bất kể ai, bất kể quốc tịch nào, từ những chàng thanh niên trẻ trung tràn đầy nhựa sống đến các anh trung niên tóc lấm tấm muối tiêu, từ những cô gái đôi mươi tươi mát đến các chị sồn sồn lòe loặc. Rồi họ ngồi đó, trong những văn phòng hào nhoáng giông giống nhau, trước những chiếc máy tính vô hồn, thẫn thờ tồn tại mặc cho thời gian trôi đi.Trưa, dòng người lũ lượt túa ra từ chiếc lưỡi của những con quái vật, mất hút trong những hàng quán quen như vô thức. Dưới những tòa nhà, tôi thấy những nhà hàng sang trọng xa sỉ ngập người, hay những hàng quán bình dân trong ngôi chợ cũ, trong những con hẻm tối tăm hun hút đã tồn tại mấy chục năm nay không hề thay đổi. Bạn hỏi trưa ăn đâu, tôi nói đâu cũng được, ăn để sống! Hay ăn để tồn tại?
Những ràng buộc của gia đình, xã hội, tôn giáo, những luật lệ của đời sống văn minh làm cho phần đông con người bị lệ thuộc và tồn tại trong rừng người, trong đám đông ấy. Có mấy ai dám rẽ bước ra đám đông điên loạn ấy và sống cho những niềm đam mê và tự do?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét